Thơ nhớ tháng mười


NHỚ THÁNG 10

Tháng 10 ơi đến rồi ngày Khai đạo
Trong lòng ta lồng lộng bóng cờ bay
Màu Tam thanh còn đó hay phôi phai
Gió đang thổi im lìm hay bão tố.

Bao nhiêu năm rồi, phong trần bao độ
Trải bao đông giá buốt chạnh lòng
Đau anh em chia cắt môn tông
Buồn ánh Đạo chưa sáng soi lòng nhân thế

Nhớ công dầu gian lao chi kể
Nhớ lời Thầy: “Đạo trễ đời nguy”
Càng đau thay cơ đạo suy vi
Tủi hổ lắm, bàn tay gầy vô dụng

Cây trên rừng bao lá vàng rơi rụng
Bao máu xương đổ xuống chập chùng
Từ Tây Ninh đến tận miềnTrung
Các anh hỡi, vì nghiệp đạo mà lòng nung chí lớn

Bao nhiêu năm rồi một ngày vui chưa trọn
Dâu bể thăng trầm, thuyền đạo vẫn lênh đênh
Tre đã tàn nào đâu búp măng lên
Trông hoài bão đường đi còn xa lắm

Đến hôm nay trong cõi đời thăm thẳm
Vạn gian nguy chực kéo bước ngăn chân
Muôn ma vương xúi bè phái, rẽ phân
Quyền pháp đạo không sáng soi lòng lê thứ

Ôi đạo cao càng cao thách thử!
Bàn tay ta sao yếu đuối mỏng manh
Mơ làm sao bay tới tận trời xanh
Gieo khắp chốn mối đạo Trời cao cả

Cho tình thương như là muôn phép lạ
Mang hòa bình đến khắp nhân gian
Không phân chía, cùng vui hội Niết Bàn
Hoa nở thắm đường quy nguyên chung bước.

Ngày đã đến, sao ta còn trong bao phiền trược
Sao mãi mê tìm kiếm những phù vân
Chuông đã ngân, trống đã điểm sao vẫn cứ lần chần
Sao lẩn quẩn trong hư danh, phẩm tước

Thôi, lắng đọng cho hồn ta tỉnh thức
Thôi “vui lòng tu niệm hưởng ân thiêng”
Vui theo gương Ngọc Đế như nhiên
Để hiển hiện những “bửu tòa thơ thới”

Ôi tháng 10 ơi,
Ngày vui còn đợi bao xa?
Ngoài kia vời vợi ánh trăng ngà!
Tam Thanh

Xem thêm chủ đề: Bài viếtTuổi trẻ Trung HưngVăn thơ